‘Lion’ và một trải nghiệm cảm xúc độc bản

Khi xem đến những giây phút cuối phim thì tự nhiên mình lại buông xuống cái kỳ vọng sẽ tìm thấy những bộ phim khác giống như Lion. Chính vì nó đặc biệt nên mới trở nên quý giá, còn nếu dễ dàng tìm thấy những phim giống như vậy, thì hẳn nó đã không còn đặc biệt nữa. Mình đã phân biệt giữa gu phim và một trải nghiệm độc bản, không cố nhân bản một cảm xúc vốn chỉ xảy ra một lần đúng thời điểm.

Dám dỡ bỏ, dám chỉnh sửa, dám đổi thay

Từ con búp bê đến chiếc áo, cái quần, việc dám chỉnh sửa cho thấy mình không còn bị mắc kẹt vào ấn tượng ban đầu, không vì tiếc mà giữ mãi sự bất tiện, không vì sợ hỏng mà không thay đổi. Mình không chỉ “tiện tay may vá” mà đang thiết kế lại trải nghiệm sống của bản thân. Thay vì mặc kệ, bỏ xó hoặc cho đi, mình chỉnh sửa các món đồ để chúng được tiếp tục hành trình với mình.

Cái đẹp giữa cuộc sống bộn bề

Mình không có nhiều vật chất để mang theo, mà mang về 10 năm kỷ niệm, 10 năm suy tư, 10 năm lần dò ý nghĩa cuộc sống. 10 năm một mình trong phòng trọ nhỏ giữa Hà Nội rộng lớn, tự mày mò từng đường kim mũi chỉ như hành trình của một đời sống nội tâm phong phú. Chúng như một gia sản tinh thần để nhắc mình rằng: “Tôi có thể tạo ra cái đẹp, ngay cả khi cuộc sống khó khăn”.

Lần đầu ra rạp xem ‘Mưa đỏ’ cùng mẹ và ngẫm về màu của tự do

Sau khi xem xong bộ phim này, mình mới ngẫm đến màu của tự do và hạnh phúc. Nó không phải là màu hồng, mà nó mang màu đỏ, màu của máu. Khi thế hệ chúng mình đang được sống trong hòa bình, yên ổn hôm nay, thì có những thế hệ đã phải đi qua chiến tranh và máu xương của họ đã đổ xuống. “Để cho đất nước yên vui từ đó. Để cho đỏ thắm màu cờ tự do.”

Bi kịch của ‘The Phantom of the Opera’ và nụ hôn cứu rỗi

Christine biết rõ Phantom yêu mình, biết cả bóng tối và sự nguy hiểm trong tình yêu ấy. Dù không thể đáp lại, cô vẫn dành cho ông lòng trắc ẩn, sự thấu cảm sâu sắc, nhận ra nỗi cô độc và khao khát yêu thương của ông đằng sau lớp mặt nạ và những hành động điên loạn.

Trở lại khu vườn xưa và nhận ra cánh cổng đã khép

Một ngày, mình quay lại khu vườn cũ để tìm lại cảm giác yên bình, nhưng nhận ra khu vườn đã được rào chắn cẩn thận bằng dây gai. Sự hụt hẫng không chỉ là mình không bao giờ có thể bước vào khu vườn đó nữa mà là mình không thể tìm lại sự kết nối giống hệt ngày xưa nữa.

Đi tìm một vầng trăng chân thật

Việc mình chỉ nhìn về vầng trăng thật là hình ảnh của nội tâm đang dẫn đường cho mình trở về với phần cốt lõi nhất của mình, dù bên ngoài có nhiều yếu tố gây nhiễu. Giấc mơ cũng như một lời nhắc dịu dàng: đừng quên nhìn về góc trời nơi ánh trăng thật vẫn tỏa sáng, dù chẳng rực rỡ phô trương.

Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại…

Hôm nay mình vu vơ nghĩ đến câu hát “Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại…” Mơ mộng nghĩ đến một ngày đẹp trời gặp lại mấy đứa bạn với nụ cười tươi như hoa nở. Và ngày hôm nay, mình chọn quay lại viết blog như trở lại với một người bạn cũ. Cảm giác vui vẻ, lâng lâng như thể được gặp lại chính mình vậy.

‘Outlander’: Tình yêu và sự cứu rỗi

Outlander đã cho thấy, tình yêu đích thực không chỉ là cùng nhau lên thiên đường mà còn là sẵn sàng nắm tay nhau xuống địa ngục. Jamie là nhân vật được yêu thương nhiều nhất cũng chính vì mức độ đau đớn mà anh phải chịu đựng – và vẫn không mất đi phẩm giá, lòng trắc ẩn, tình yêu với Claire.

Chữa lành nỗi đau mất người thân

Điều quan trọng nhất không phải là chị đã đi về đâu mà là mình đã tìm thấy sự bình an trong tâm hồn. Dù có giúp được chị hay không thì người được chữa lành nhiều nhất chính là mình.

Create a website or blog at WordPress.com

Up ↑

Design a site like this with WordPress.com
Get started